[CTBBGT] Chương 74: Nhị thiếu gia nối xương …

Ở Kiều gia sau khi Đại thiếu gia phải ăn bánh đậu bao ba ngày liên tục, uống cháo đậu đỏ ba ngày, quản gia đại nhân rốt cục thương cảm thể trạng xanh xao của Đại thiếu gia, khoan hồng độ lượng tha thứ cho lỗi lầm to lớn của Đại thiếu gia, bữa sáng bắt đầu trở nên phong phú hơn.

Ngay lúc Kiều Sâm cho rằng Vương quản gia là vì thương mình thì, chợt nghe thấy ông nói chuyện với đầu bếp: “Nhị thiếu gia gần đây không thích ăn bánh đậu nữa, hay là thay đổi sang món khác đi.”

Kiều Sâm yên lặng lui bước, nhưng nhớ tới Kiều Cảnh An trưng ra vẻ mặt ăn được rất vui vẻ, bất mãn trong lòng liền biến mất không thấy dấu vết, sau đó chịu mệt nhọc đi làm, kiếm tiền nuôi em trai và  quản gia nhà mình.

Kiều Đại thiếu gia ăn chỉ toàn là cây cỏ, làm việc lại vất vả, nên nhả ra toàn là máu a.

Vì vậy nhân viên Kiều thị từ trên xuống dưới lần nữa lâm vào địa ngục nước sôi lửa bỏng. Trầm Tuấn bận rộn lướt hai tay trên bàn phím máy tính, nghĩ đến mình đã liên tục tăng ca vài buổi tối, không khỏi ảm đạm rơi lệ, Nhị thiếu gia, cậu ở đâu, mau trở về đi, chúng tôi đã chịu không nổi nữa rồi.

Vị thần đang nhận nghi ngút khói hương của trên dưới người trong Kiều thị – Kiều Cảnh An giờ phút này đang ngồi đàng hoàng trong phòng thi, cuối kỳ đã tới gần, một số môn học đã bắt đầu thi, mà môn Kiều Cảnh An đang thi này chính là môn ‘Sự phát triển hàng hóa của Thiên triều’.

Tuy không biết mấy loại môn học này đối với cuộc sống có giúp ích gì được không, nhưng Kiều Cảnh An lại có hứng thú với môn học này, cho nên đi học coi như chăm chú, đến lúc thi cũng không thấy quá sức.

Thi xong, thời gian còn sớm, vừa vặn gặp được Xà Khương cùng Lâm Thư vừa đi ra từ sân bóng.

“Kiều Cảnh An, cậu tới rất đúng lúc, tôi và Tiểu Lâm muốn ra ngoài chơi, cùng đi không?.”  Xà Khương nhìn thấy Kiều Cảnh An, mở miệng nói: “Dù sao buổi chiều cũng không có tiết.”

Nếu là trước kia, bọn họ chắc chắn sẽ không mời Kiều Cảnh An, nhưng hiện tại Kiều Cảnh An cùng Kiều Sâm quan hệ thân mật, Kiều Cảnh An giờ cũng làm người có chừng mực, gọi cậu gia nhập đám bọn họ cũng là có ích không có hại.

Kiều Cảnh An cũng biết ý tứ của Xà Khương, cái này tương đương rằng Xà Khương muốn kết giao quan hệ, mặc dù cậu đối với gia tài của Kiều gia không có hứng thú, nhưng cũng không muốn gây cản trở cho Kiều Sâm, ít nhất cậu cũng muốn biết rõ ràng một chút chuyện bên ngoài Kiều gia, sau này từ lời nói đến việc làm cũng có thể tránh mang laị phiền toái cho Kiều Sâm.

Lâm Thư cùng Xà Khương thấy Kiều Cảnh An đáp ứng, cảm thấy có chút ngoài ý muốn, nhưng cũng phản ứng lại rất nhanh, trên mặt không thấy nửa phần khác lạ.

Hôm nay ba người đi cùng nhau, sinh viên Đại học B đã sớm tập thành thói quen, nhớ tới trước kia ba người như nước với lửa, các sinh viên Đại học B chỉ có thể cảm khái một câu, duyên phận quả thật là tiểu yêu tinh biết cách tra tấn người.

Tách riêng khỏi Kiều Sâm, không còn thấy ở Kiều Cảnh An nửa phần ngu ngơ, đi theo Lâm Thư cùng Xà Khương gặp Trương gia Đại thiếu gia, Lý gia Nhị thiếu gia, Vương gia thiếu chủ, lời nói hành động không có nửa phần thất lễ, hình ảnh Kiều gia Nhị thiếu gia trong mắt mọi người được khắc họa đoan đoan chính chính.

Người trẻ tuổi đều thích ồn ào, vì thế đoàn người đến một trung tâm giải trí, liền có người nói muốn chơi bowling, nhưng sau khi thấy Kiều Cảnh An tùy tiện ném vài quả liền hạ gục hết bọn họ, các vị thiếu gia cảm giác vận may của mình không tốt, liền quyết định tìm thú vui khác.

Ngay lúc đoàn người còn chưa quyết định tìm cái gì thú vị tiếp theo, chợt nghe thấy một thanh âm mang theo ngữ khí trào phúng truyền tới.

“Ô, đây không phải Kiều gia Nhị thiếu gia sao, đã lâu không gặp.”

Kiều Cảnh An nhìn lại, thấy một người cùng tuổi, dáng người hơi mập, ngũ quan không thấy có chút vẻ anh khí nào, nét mặt cậu cũng không thay đổi nửa phần, chờ đối phương nói tiếp.

Vương Trí Sơ thật không ngờ, mấy tháng không gặp Kiều Cảnh An từ bại gia tử đã biến thành một sinh viên tốt trong miệng người khác, lão già nhà hắn còn mỗi ngày làm bộ làm tịch bắt hắn lấy Kiều Cảnh An ra để làm tấm gương, nghĩ tới đây, Vương Trí Sơ đã cảm thấy trong lòng trào dâng một ngụm ác khí khó nguôi, hôm nay bắt gặp tên Kiều Cảnh An đã từng làm mình xấu mặt lại càng thêm không vừa mắt.

“Tôi còn băn khoăn Kiều Nhị thiếu gia gần đây như thế nào không xuất hiện, thì ra là đàn đúm cùng đám bạn mình.”  Vương Trí Sơ kiêu ngạo cười: “Hay là nên nói, bị đại ca nhà cậu quản quá gắt gao đây?”

Lời khiêu khích của Vương Trí Sơ có vẻ có chút ấu trĩ, đoàn người cũng chờ Kiều Cảnh An phản ứng, Vương gia cũng có chút thế lực, tuy nói so với Kiều gia vẫn là kém vài phân, nhưng bọn họ cũng không muốn tham gia vào chuyện lộn xộn này.

Dưới ánh mắt chờ đợi của mọi người, Kiều Cảnh An cuối cùng cũng mở miệng, cậu nhìn Vương Trí Sơ thật lâu: “Xin hỏi cậu là ai?”

Vương Trí Sơ tức giận đến thiếu chút nữa nghiến gãy răng: “Ông đây là người đã đoạt vợ của ngươi.”

Kiều Cảnh An cẩn thận nghĩ nghĩ: “Vậy tôi khẳng định cậu đã nhận lầm người rồi, tôi chưa có vợ.”  Nói rồi, lại cao thấp đánh giá Vương Trí Sơ một phen, nếu như nói là ca ca nhà mình, nhất định là đoạt không nổi, huống chi bộ dạng của người này, cho dù ca ca đổi tính, ánh mắt hẳn là cũng sẽ không kém như vậy đi.

Lúc Kiều Cảnh An mở miệng nói những lời này, Lâm Thư cùng Xà Khương liền đồng loạt che mặt, thật sự không đành lòng nhìn sắc mặt Vương Trí Sơ, trong loại tình huống này, nói chuyện với Kiều Cảnh An sẽ luôn vô cùng thê thảm.

“Khốn kiếp!” Vương Trí Sơ thấy đoàn người của đối phương có người cười ra tiếng, có chút không nhịn được, vì vậy sắc mặt lộ vẻ giận dữ: “Ngươi có tin hay không ông đây sẽ lại đánh cho ngươi vào bệnh viện.”

Kiều Cảnh An nghiêm túc nói: “Gặp chuyện liền động tay động chân, như vậy là không đúng, ngay cả bọn nhóc nhà trẻ cũng biết, đánh nhau chẳng giải quyết được vấn đề gì cả, cậu cần gì phải…”

“Shit, ngươi là cái đồ mềm như chân tôm.”  Kiều Cảnh An càng lãnh tĩnh, Vương Trí Sơ lại càng sinh khí, một đấm liền vung tới.

Kiều Cảnh An nghiêng người tránh thoát một quyền này, khẽ nhấc tay lên, liền bắt được cánh tay của Vương Trí Sơ. Sau đó mọi người ở đây liền nghe được một tiếng “răng rắc”, lập tức ngay sau đó chính là tiếng khóc thét không kìm nén chút nào của Vương Trí Sơ.

“A, thật xin lỗi, tôi quên là cánh tay của cậu không được rắn chắc cho lắm.”   Kiều Cảnh An buông ra cánh tay của Vương Trí Sơ, không có nửa phần áy náy nhìn Vương Trí Sơ đang cúi ôm cánh tay, chớp chớp mắt: “Muốn tôi gọi cứu thương giúp không?”

Đoàn người Lâm Thư đồng loạt đánh cái rùng mình, không tự giác lui về phía sau một bước.

“Vương thiếu gia, cậu thế nào?”  Hai người đi cùng hắn thấy thế thay đổi sắc mặt, một người trong đó lấy điện thoại di động ra muốn báo cảnh sát.

Lâm Thư thấy thế nói: “Các cậu không cần phải báo cảnh sát, nơi này có camera theo dõi, ai động thủ trước vừa xem là hiểu ngay, nếu làm to chuyện, đối với bên nào cũng không có lợi.”

Vương Trí Sơ đau đến mồ hôi lạnh chảy ròng, trong miệng cũng không dám mắng tiếp, chiêu ấy của Kiều Cảnh An đã khiến hắn khiếp đảm, một cái khiếp đảm này, cũng làm cho hắn tỉnh táo không ít, nhớ tới lão già nhà mình đã từng căn dặn.

Đừng đắc tội với Kiều gia Nhị thiếu gia.

Trong miệng hắn nhổ ra một ngụm nước miếng, đắc tội thì cũng đã đắc tội rồi, bây giờ còn có thể làm cái gì, hắn xoay người nói với đồng bọn bên cạnh: “Ai bảo mày báo cảnh sát, thu lại cho tao.”

Kiều Cảnh An thấy vậy, cầm cánh tay Vương Trí Sơ, cười tủm tỉm nói: “Kỳ thật chỉ là trật khớp mà thôi.”

Chỉ là trật khớp mà thôi? Xà Khương sờ sờ cánh tay của mình, không biết vì sao, đột nhiên thấy có loại cảm giác lạnh lẽo.

Sau đó lại một tiếng “Crắc” thanh thúy vang lên, lần nữa nghênh đón âm thanh khóc thét của Vương Trí Sơ.

Kiều Cảnh An tiếp tục mỉm cười: “A, thật xin lỗi, đã lâu không nối xương, hơi mạnh tay chút, nhưng cậu không cần lo lắng, xương đã nối lại rồi.”

Mọi người thấy Vương Trí Sơ tựa hồ thật sự không thể duỗi thẳng cánh tay, trong lúc nhất thời không biết nên cảm khái Kiều Cảnh An tay nghề cao, hay là nên cảm khái Kiều Cảnh An hạ thủ ngoan độc, nhìn vẻ mặt trắng bệch của Vương Trí Sơ, bọn họ đột nhiên nghĩ, Kiều gia huynh đệ quan hệ tốt như vậy, có phải là bởi vì Kiều gia Đại thiếu gia đánh không lại Kiều Cảnh An mới không thể không đối tốt với cậu ta?

Xà Khương cảm khái: “Thật là một thế giới huyết tinh bạo lực a.”

Lâm Thư vẻ mặt bình tĩnh nói: “Nhưng vẫn giúp hắn nối lại xương cốt, Kiều Cảnh An vẫn là còn chút thiện lương.”

Xà Khương: “……”

Trác Khê trợn mắt há hốc mồm đứng ở một bên, nhìn một màn cách đó không xa, một lúc lâu sau mới nhìn sang Vệ Kì đứng bên cạnh: “Người vừa vặn gãy tay người ta kia, là cậu em Kiều Cảnh An a.”

Vệ Kì cười tủm tỉm gật đầu: “A, không hổ là em trai Kiều Sâm.”

Trác Khê cảm giác trước kia mình bị trúng một cước, kì thật là rất may mắn, hắn yên lặng lấy điện thoại di động ra, bấm số của một người.

“Kiều Sâm, mau đến dẫn em trai nhà cậu về ăn cơm đi.”

…………………………………………………..

Tiểu Bạch: Tiểu An bắt đầu đàn đúm =))

Chương sau: cuối cùng cũng đến H rùi bà con ơi TT^TT

71 responses to “[CTBBGT] Chương 74: Nhị thiếu gia nối xương …

  1. herher~~~!!!nang ngocxinhdep lay tem thi ta xin cai phong bi vay!!!^^Canh An caca ngay cang gioi nha!!!Chi toi nghiep cho trac Khe ca thoi!!hi’hi’
    nang co len nhe,chi con co 8 chap thoi!!iu nang nhat day^^
    (nang thong cam doc khong dau vay nhe,tai laptop cua ta bi hong vietkey roi,ta chua dem sua duoc,hichic~~~~)^^

  2. Hắc tuyến…. hắc tuyến a hắc tuyến….
    Sâm ca hoàn toàn mất quyền làm chủ gia đình zồi a, tội nghiệp ca.
    Tiểu An dã mơn quá, cơ mà ta thích thế, hắc hắc.
    Chương sau là H, aaaaaaaaaaaaaa, cuối cùng cũng tới zồi, hạnh phúc quá a!!!!
    *kề dao* Cố gắng edit nhé nàng *cười hiền từ*

  3. nha nha, t thik cái xì poi chương sau của nàng nha, hắc hắc, ai trên ai dưới đây, la la la, đợi chờ là hạnh phúc (bất quá hạnh phúc này cũng quá là khó xơi đi) =))))))))))))))
    chương này, tuyệt, càng ngày càng thấy a bị ép không còn đường lui nữa rùi, e ý mạnh như vầy cơ mà

  4. Không thể chịu nổi nàng. Nàng nói sẽ bù đắp quãng thời gian thi cử.
    Thế mà biến mất tăm suốt chục ngày.
    Đến khi tung chap mới lại ngắn ngủn!!!!!

    Haizzz, đành nhịn cho cái sự nghiệp H sau này vậy.
    Nàng cố gắng nhé! Reader ăn cháo trắng từ đầu truyện đến h ùi.

    Fighting!

      • người ta gọi là H này là nghệ thuật kéo rèm một cách trừu tượng đấy nàng Lạc ah =)) chúng ta hãy hài lòng với những gì tác giả viết =))
        ko thích thì có thể viết fanfic =))
        chết… nói tới fanfic…. lo cái visa chưa viết 100 câu hỏi đáp=)) sắp Hoàn rồi nên trong tuần này ta sẽ mần =))

  5. khụ, trác khê, câu cuối cùng ấn tượng nha.
    tiểu an, cưng hảo là idol trng lòng chị, ngầu quá cơ.
    *liếc qua liếc lại, sờ sờ, ôm ôm ăn đậu hủ tiểu an*
    ối, sâm ca.*run rảy, quay đầu bỏ chạy*
    nàng bạch, cớ sao ko xi- nhan cho ta.

  6. Ye, em đã đợi được chap này ra a. Nhìn bé An hiền hiền mà sợ quá, bé An cũng hổ báo đâu thua ai. Nghĩ đến tương lai lâu lâu được bé An tháo lắp xương của Sâm ca mà rét quá. Pờ sờ: Sắp được ăn mặn, hắc hắc~ *nhún nhún*

  7. “Mọi người thấy Vương Trí Sơ tựa hồ thật sự không thể duỗi thẳng cánh tay, trong lúc nhất thời không biết nên cảm khái Kiều Cảnh An tay nghề cao, hay là nên cảm khái Kiều Cảnh An hạ thủ ngoan độc, nhìn vẻ mặt trắng bệch của Vương Trí Sơ, bọn họ đột nhiên nghĩ, Kiều gia huynh đệ quan hệ tốt như vậy, có phải là bởi vì Kiều gia Đại thiếu gia đánh không lại Kiều Cảnh An mới không thể không đối tốt với cậu ta?” sao ta thấy ng ta nghĩ vậy làm như em đầu gấu lắm hok bằng ý :” em chằng cần động thủ anh đã tự nguyện quì gối trước em rồi ý :”
    H AH~~~~~~~ SAU HƠN 74 CHƯƠNG ĂN CHAY CTA ĐÃ CÓ H AHHHH~~~~~~ XD

  8. Sâm ca a~ Chúc mừng a vì sắp được H :”> Sau bao tháng ngày thê nô vất vả =)) Rất đang tuyên dương tinh thần ” vợ là tất cả, lời của vợ là thánh chỉ ” của a :X:X:X

    Tiểu An : Chỉ nắn xương giùm thôi mà. Việc này rất đỗi bình thường, ân? *nhìn mọi người*
    Xà Khương + Lâm Thư + linh tinh các đại nhân vật chung quanh + chúng hủ : Ân, ân, vô cùng bình thường, hết sức bình thường. Tuyệt ko có gì kỳ quái a. *gật đầu lia lịa nhưng lưng sớm mồ hôi ướt cả tầng áo=))*
    Sâm ca : Tiểu An lần sau để a nắn “giúp” tên ấy cho. Sao lại đụng chạm tay nhau như thế *ủy khuất rờ rờ tay Tiểu An*
    Tiểu An : *chu môi* *đắn đo suy nghĩ xong gật đầu tỏ vẻ đồng ý*
    Sâm ca : Tiểu An thật ngoan. Chúng ta về nhà ăn cơm a~. Ca đói quá a~ *mắt nhìn Tiểu An miệng rớt nước miếng*
    Chúng hủ : Đúng đúng mau về mau về. Chúng ta cũng đói con mắt quá a~ *mắt nhìn Sâm ca và Tiểu An từ trên xuống dưới, ân, dừng lại ở dưới vài phút=))*
    Tác giả : Cả nhà trật tự. H đến rồi đây!!!!!!!

  9. H :”>~~~
    lết suốt 74 chương mới lết đc đến cái giường!
    chuẩn bị bắp rang koi phim nào! :))

  10. Chẹp, ở chung với Sâm ca tiểu An y như con mèo nhỏ. K có Sâm ca thì đúng là cho người ta cảm giác k rét mà run dù trên mặt em nó cười tươi như hoa =/\=

    H…chùi ui, lết 74 chương rốt cuộc cũng gặp đc chữ này *cắn khăn*

    Bắc ghế ngồi chờ phim hay *cười e thẹn*

  11. H thật hả???? *mắt long lanh*
    Đừng có mơi hàng nha *lườm*
    Chương này An An thật có phong độ ah!!!!!

  12. Lão tiên…ta thực hận ông nha…vì cái gì rõ ràng lúc chiều hôm đó ta vào rồi…vẫn không có gì…nên mới đi bon chen cái tình yêu xưa cũ nhà ta…quay lưng đi là người liền cho An ca tái xuất….

    Bất quá ta phát hiện ra là ông không chỉ ác với một mình ta đi *vỗ vai* Sâm ca…ta thực là nên cùng người làm cái gì tri kỉ đi…chúng ta đều là những kẻ bị xã hội kì thị…

    Mà hình như ai ở gần với An ca nhiều không sớm thì muộn đều rất thảm…nếu không bị tức chết thì chính là bị cải tạo thành cái dạng siêu cấp khó giải thích aa….Lâm nhị thiếu gia….ta không ngờ cái dạng đầy mình học thức như ngươi mà đi lí giải từ ” THIỆN LƯƠNG ” nó thành ra như vậy aaa

    Xà Khương…ta tưởng ngươi là kẻ bình thường nhất bất quá mới có mấy dòng mà ngươi đã bị lây nhiễm aaa…cái giồng gì mà Sâm ca đánh không lại tiểu An của hắn chớ….hắn chính là không dám đánh mới đúng aaa

    -Trác Khê cảm giác trước kia mình bị trúng một cước, kì thật là rất may mắn, hắn yên lặng lấy điện thoại di động ra, bấm số của một người.

    “Kiều Sâm, mau đến dẫn em trai nhà cậu về ăn cơm đi.”-
    Trác tiên sinh…xem ra ngươi mới là người thức thời nhỉ

  13. Pingback: [Mục lục] Công Tử Biến Bại Gia Tử | Tuyết Ngàn Năm

  14. hu hu, nàng thực độc ác a!! Đặt Pass ngay cái chương mà ta mong chờ nhất.Hic, Ngồi kiên trì đọc đến chương 74 thì nghe nàng thông báo, *nước mắt nước mũi chảy* cuối cùng ta cũng đợi đc đến ngày này rồi!! Không ngờ, hớn hở đột nhiên bị Pass của nàng ko chút lưu tình bóp chết! Nàng ác a a a a~ Nàng cho ta xin pass đi *ôm chân* năn nỉ lun a~ Bắt ta làm gì ta cũng chịu nga~ Đừng hành hạ ta mà~

  15. Pingback: Công Tử Biến Bại Gia Tử | thiennguyetsontrang'sBlog

  16. Pingback: [Mục lục] Công Tử Biến Bại Gia Tử | Kho của Boo

Bình luận về bài viết này