Kỳ thi cuối kỳ kết thúc, Kiều gia từ trên xuống dưới thở phào một hơi, nhưng cũng lại hít vào một hơi, lo lắng lỡ như có môn nào đó không qua được, sẽ khiến trái tim nhỏ bé của Nhị thiếu gia bị tổn thương nghiêm trọng.
Trái ngược với sự khẩn trương của những người khác, Kiều Cảnh An vẫn rất bình tĩnh, thi cuối kỳ xong được nghỉ một thời gian, cậu liền tìm rất nhiều sách vở có liên quan đến xã hội hiện nay để xem, cảm thấy hữu dụng thì nhớ kỹ, cảm thấy vô ích thì cười trừ, thời gian quả thật là dài, cũng có chút giống như giấc mộng kiếp trước của mình.
Đọc sách, luyện thư pháp, vẽ tranh, uống một ly trà xanh, hai chén rượu đạm, có ý có vị, vô cùng thư thái.
Nhưng hai ngày này, Kiều Cảnh An lại cảm thấy có chút nhàm chán, bởi vì hai ngày này Kiều Sâm ra nước ngoài bàn chuyện làm ăn, cậu một mình ngủ ở trong phòng, cảm giác chiếc giường ấm áp thường ngày trở nên lạnh lẽo hơn, ngay cả McDull đặt ở đầu giường cũng không thấy đáng yêu nữa.
Cổ nhân từng nói: một ngày không thấy, như cách tam thu. Kiều Cảnh An cảm thấy mình mặc dù không khoa trương như vậy, nhưng cũng không kìm được nhớ đến Kiều Sâm. Cũng bởi vì sự nhớ nhung này, cậu cuối cùng cũng hiểu cái gì là tình yêu, nếu nói cảm xúc đó còn không phải tình yêu, như vậy cậu đời này sẽ không bao giờ hiểu được cái gì là tình yêu chân chính.
Đã yêu, như vậy liền dũng cảm thổ lộ ra tâm tư của mình. Cậu không phải là một người không dám nói yêu, nếu có thể xác định được tâm tư của mình, thế đã coi như là một sự may mắn.
Đã từng có người nói về con cháu Đoàn gia, rằng người Đoàn gia lãnh huyết vô tình, mặc dù có được thân phận tôn quý, nhưng cũng chỉ là một người không biết thế nào là tình cảm. Cũng có người trong quan trường thất bại dưới tay người Đoàn gia liền nguyền rủa con cháu Đoàn gia suốt đời không hiểu tình yêu, suốt đời phải cô tịch.
Con cháu Đoàn gia cùng phu nhân của mình luôn tương kính như tân (vợ chồng kính nhau như khách), chính là tương kính như tân thực sự đại biểu cho việc không có tình cảm. Con cháu Đoàn gia cho những nữ nhân kia thân phận tôn quý, còn những nữ nhân kia vì Đoàn gia dựng dục tử tôn, nối dõi tông đường.
Nguyền rủa cuối cùng có trở thành sự thật hay không Kiều Cảnh An cũng không rõ, nhưng trong trí nhớ của cậu, những người sống trong Đoàn phủ, đích xác không có người nào là thực sự vui vẻ. Bọn họ đều sa vào loại dục vọng vĩnh viễn không bao giờ thỏa mãn.
Khép lại sách trên tay, Kiều Cảnh An uống một ngụm trà ấm, liền nghe được bên ngoài vang lên tiếng đập cửa: “Thiếu gia, nên dùng cơm thôi.”
“Dạ, cháu xuống ngay ạ.” Kiều Cảnh An lên tiếng, đứng dậy ra ngoài, cười cười với Vương quản gia đang đứng ở cửa, cũng thu lại một tia cô đơn trong đáy mắt.
Đợi cho Kiều Cảnh An xuống lầu, Vương quản gia mới nhíu nhíu mày, đóng cửa thư phòng, nhìn qua ảnh chụp Kiều gia lão gia tử trên hành lang, thở dài một hơi, lão gia, hai vị thiếu gia bây giờ đích xác đã trở nên rất hữu hảo, chính là sự hữu hảo này trộn lẫn quá nhiều tình cảm khác, khiến cho ông cảm thấy… thứ tình cảm này thật nặng nề.
Dùng xong cơm trưa, Kiều Cảnh An nhận được điện thoại của Lâm Thư, rủ cậu đi một khu du lịch gần đây, Kiều Cảnh An nghĩ dù sao ở nhà cũng không có ai trò chuyện, không bằng đi chơi một chút cũng tốt.
Chưa đầy một tiếng sau, đã thấy một chiếc xe thể thao màu trắng dừng bên ngoài cổng lớn của Kiều gia, Kiều Cảnh An ra đến cửa mới thấy, người lái xe không phải Lâm Thư, mà là Xà Khương, lúc cậu thấy hai người, Xà Khương đang mở nắp một lon đồ uống đưa cho Lâm Thư.
“Lên xe.” Lâm Thư nhìn thấy Kiều Cảnh An, mở cửa xe cho cậu, lúc ánh mắt quét đến một túi đồ ăn vặt trong tay cậu, liền kéo ra khóe miệng: “Chúng ta là đi leo núi, không phải đi dã ngoại.”
Kiều Cảnh An mặt không đổi sắc ngồi lên xe, sau đó chậm rãi mở miệng nói: “Leo núi cũng rất nhanh đói.”
Lâm Thư tuy muốn nói cho Kiều Cảnh An trên núi có quán ăn, nhưng khi nhìn đến bộ dáng Kiều Cảnh An nghiêm túc như vậy, hắn đành trầm mặc gật đầu, mang theo thì cứ mang theo a, dù sao cũng không phải do hắn xách.
***
Sau khi lái xe ra khỏi thành phố không lâu, thì đến một sườn dốc, Kiều Cảnh An đột nhiên phát hiện thấy có thứ gì đó đang lao về phía cậu, rất nhanh nghiêng đầu, chỉ nghe một tiếng ‘choang’ vang lên, cửa sổ đã vỡ thành mảnh nhỏ.
Lâm Thư cùng Xà Khương sắc mặt đại biến, Lâm Thư quay đầu xem xét, phía sau bọn họ đang có hai chiếc xe màu đen bám theo, mà phía trước bọn họ cũng có một chiếc xe đang lao thẳng tới.
Xà Khương vội đánh tay lái, nhanh chóng tránh khỏi chiếc xe này, ngay cả thời gian quay đầu lại nhìn cũng không có: “Lâm Thư, cậu có mang theo ‘thứ đó’ không?”
Lâm Thư cúi đầu tránh một viên đạn: “Dưới gầm ghế xe.” Nói xong, liền cúi xuống lấy một khẩu súng lục giảm thanh từ dưới ghế ra, sắc mặt khó coi nói: “Không ngờ Lâm Tông lại thật sự ra tay hung ác như vậy.”
Kiều Cảnh An cũng cúi đầu theo, thò tay sờ phía dưới ghế ngồi, hiển nhiên cũng lấy được một khẩu súng, sau khi cậu tới thế giới này, đã cùng Kiều Sâm tới trường bắn hai lần, đối với kết cấu của súng ống cũng có chút am hiểu, cậu mở súng ra xem xét, bên trong chỉ có sáu viên đạn, trong lòng cậu âm thầm kêu không xong, tấm kính phía sau xe đã vỡ toàn bộ, căn bản không có công năng che chắn nữa, cậu ngồi xổm xuống, nghe thấy ở thành xe vang lên tiếng đạn bắn vào, vẻ mặt tán thưởng nói với Lâm Thư: “Tuy cửa kính xe cậu không chắc lắm, cũng may vỏ xe còn chịu được.”
“Ông đây bỏ mấy trăm vạn ra mua nó, dù sao cũng phải có chút tác dụng chứ.” Đến lúc này, Lâm Thư cũng không còn coi trọng khí chất gì nữa, một câu nói tục liền văng ra, trên trán hắn đổ đầy mồ hôi, tình hình trước mắt đối với bọn họ rất bất lợi, đối phương rõ ràng cho thấy muốn đưa họ vào chỗ chết, bằng không cũng sẽ không cử sát thủ chuyên nghiệp như vậy, vừa rồi nếu không phải Kiều Cảnh An tránh nhanh, chắc hẳn người chết đầu tiên chính là Kiều Cảnh An.
Nghĩ vậy, Lâm Thư đánh một cái rùng mình, không khỏi nắm chặt súng trong tay: “ Xà Khương, cậu an tâm lái xe, tận lực cắt đuôi bọn họ.”
Xà Khương sắc mặt đông lạnh nói: “Phía trước có một khúc cua, sau khi đi qua chính là đường núi, cơ bản không có bao nhiêu người đi đường, Lâm Thư, đáng lẽ hôm nay cậu nên hưởng thụ cảm giác được ngủ trong nhà.” Hắn mạnh quẹo một cái, tránh thoát vài đường đạn: “Chết tiệt, súng bắn tỉa cách âm, Lâm Tông lần này thật sự là dùng rất nhiều tiền đây.”
***
Lúc này đang ở trong khách sạn ở Mỹ, Kiều Sâm vừa mới tắm rửa xong, anh một bên lau tóc, một bên bấm số của Kiều Cảnh An, điện thoại sau khi vang lên vài tiếng, mới thấy đối phương tiếp.
“Tiểu An, em đang làm gì thế?” Từ sau khi cùng Kiều Cảnh An quan hệ tiến thêm một bước, tâm tình Kiều Sâm luôn rất tốt, cho nên lúc này cũng không ngoại lệ.
“Em đang đi chơi cùng Lâm Thư và Xà Khương.” Kiều Cảnh An tựa hồ có chút sốt ruột, sau khi nói xong những lời này, vội bảo: “Ca ca, em còn có việc, em dập máy trước.”
Nghe âm thanh tút tút trong điện thoại di động, Kiều Sâm nhíu nhíu mày, Tiểu An trước kia chưa bao giờ dập máy trước như vậy, hiện tại đã hơn một ngày chưa được nghe tiếng của anh rồi, chẳng lẽ Tiểu An không nhớ mình sao?
Ném di động lên giường, Kiều Sâm đột nhiên cảm thấy mình bị thất sủng. Xoay người lấy một bộ vest, Kiều Sâm nghĩ thầm, vẫn là nên hoàn thành công tác sớm một chút rồi về với Tiểu An a, bằng không nhỡ Tiểu An bị trẻ con nhà người ta dạy hư thì làm sao bây giờ?
(khi edit tới câu này… ta đã khóc TT^TT)
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
“A…” Lâm Thư rên một tiếng, vai trái đã trúng một viên đạn, hắn ngồi sụp xuống sàn xe, sắc mặt hơi trắng bệch.
“Đừng nhúc nhích.” Kiều Cảnh An ném di động qua một bên, một phát súng giải quyết một sát thủ trên ghế lái phụ của đối phương, nhanh tay điểm vài cái tại đầu vai Lâm Thư, Lâm Thư liền phát hiện máu chảy trên đầu vai bằng mắt thường cũng có thể thấy được đang dần chậm lại, rất nhanh liền không chảy nữa, ngay cả cảm giác đau cũng giảm bớt không ít.
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc trầm ổn của Kiều Cảnh An, Lâm Thư đột nhiên cảm thấy, Kiều Cảnh An có lẽ là một vị võ lâm cao thủ thâm tàng bất lộ.
“Lâm Thư, cậu thế nào?” Xà Khương cũng phát hiện Lâm Thư trúng đạn, nhưng lúc này không thể đỗ xe.
“Không sao, đằng sau đã có tôi cùng Kiều Cảnh An, cậu chuyên tâm lái xe đi.” Lâm Thư lại từ dưới ghế ngồi móc ra một hộp đạn đưa cho Kiều Cảnh An: “Nhắm vào tài xế của đối phương.” Vừa rồi lúc thấy Kiều Cảnh An nổ súng, hắn liền phát hiện độ chính xác của Kiều Cảnh An rất cao, quả thực giống như người đã trải qua huấn luyện chuyên nghiệp.
Nếu như hắn biết rõ Kiều Cảnh An kiếp trước có bản lĩnh thiện xạ, cũng sẽ không kinh ngạc như vậy.
Kiều Cảnh An khẽ gật đầu, rất nhanh lên đạn, sau đó nhổm đầu, nhắm vào một chiếc xe phía trước, không chút do dự bóp cò súng, sau đó chỉ thấy xe đối phương đột nhiên nghiêng lệch hai cái, lao xuống núi.
Ba đã đi một, mục tiêu vẫn còn, Kiều Cảnh An cũng không ham chiến, bắn một phát này xong liền rất nhanh lại cúi đầu, vừa may mắn tránh thoát viên đạn của đối phương, cậu tỉnh táo mở miệng: “Xà Khương, quay đầu lại đi!”
Xe đằng sau càng ngày càng gần, bánh sau của xe bọn họ cũng đã xảy ra vấn đề, hiện tại biện pháp duy nhất chính là trong hiểm cầu thắng. Lâm Thư cùng Xà Khương cũng hiểu đạo lý này, cho nên hai người không có ai phản đối đề nghị này của Kiều Cảnh An.
“Tôi phụ trách bên phải, cậu phụ trách bên trái.” Lâm Thư hít sâu một hơi: “Sẽ không có chuyện gì đâu.” Không biết là đang an ủi hai người kia hay là chính mình.
Ngay lúc chiếc xe đằng sau vượt qua bọn họ, Xà Khương quẹo một cái, đâm cho chiếc xe đuổi theo bên phải lệch ra, Lâm Thư nhân cơ hội cho lái xe đối phương một phát súng, chiếc xe này liền thẳng tắp rớt xuống núi.
Chỉ là mải chú ý bên phải khiến cho bên trái có cơ hội, Kiều Cảnh An thấy người ngồi phía sau đã nhắm ngay Xà Khương, cũng bất chấp tên lái xe, vội cho người này một phát súng, còn chưa kịp nổ súng bắn tên tài xế, chỉ cảm thấy ngực đau xót, sắc mặt cậu tái đi, nhưng vẫn cố bắn thêm một phát súng, tận mắt thấy đầu của đối phương khai ra một đóa hoa huyết sắc, mới quay sang Xà Khương hô lớn: “Đi mau!”
Xà Khương giẫm mạnh lên chân ga một cái, rất nhanh đã cách một khoảng cách lớn với xe đằng sau.
Cho đến khi không nhìn thấy bóng dáng xe đằng sau nữa, Xà Khương cùng Lâm Thư mới nhẹ nhàng thở ra.
Lâm Thư phát giác Kiều Cảnh An lâu như vậy cũng không nói câu gì, nghi hoặc nhìn lại, mới phát hiện trước ngực Kiều Cảnh An tất cả đều là máu, sắc mặt trắng bệch, người đã mất đi ý thức.
“Kiều Cảnh An…”
***
“Lạch cạch.” Dĩa ăn trong tay Kiều Sâm rơi xuống đĩa, phát ra tiếng vang chói tai, Trầm Tuấn ngồi ở bên cạnh anh kinh ngạc ngẩng đầu, người từ trước đến nay luôn thành thạo lễ nghi ăn cơm Tây như tổng tài sao lại để xảy ra tình huống thất lễ như vậy?
Kiều Sâm nhíu mày, trong lòng của anh tại sao lại hoảng loạn đến khó hiểu như vậy? Không khỏi bấm số Kiều Cảnh An, tiếng chuông vang lên thật lâu vẫn không có người bắt máy, ngay lúc Kiều Sâm chuẩn bị tắt điện thoại thì… điện thoại thông.
Chỉ là… người nghe không phải Kiều Cảnh An.
“Cậu nói cái gì?!” Kiều Sâm bối rối đứng lên, ‘rầm’ một tiếng, bàn ăn trước mặt đổ kềnh trên mặt đất, thanh âm khiến tất cả mọi người trong nhà hàng đều phải nhìn lại.
Mẹ kiếp, dám đụng đến Tiểu An của Sâm Ca, chờ nhận lấy hậu quả đi ò_ó
Lâm Tông đúng là đụng nhầm người rồi =)))
AAAAAAA…..đau tim quá!! Hực…tác giả cắt chap đúng chỗ hiểm >”<!!! Anh Sâm ơi về nhanh đi..Bé An bị thương rồi kia!! về bắn chết lũ dám hại Cảnh An đi!! :((
thế thì nhẹ nhàng cho tụi nó quá =)))
>”< đúng đúng!! Phài hành hạ cả thân xác lẫn tinh thần bọn này, nhất là kẻ chủ mưu không cho chết được!! Cho bọn này nếm đủ đến hóa điên cũng phải gào thét thì thôi!!! Hz….lo cho bé An quá nàng ơi!!! :((
yên tâm nàng, anh Sâm sẽ cho quăng tụi nó vào “địa trần gian” mà, *cười man rợn* :)))
=)) uh, ta rất rất hào hứng đợi cảnh tượng này đấy!! :))
* cười gian xảo*
thực ra thì nó cũng “rất bình thường” thôi =)))
Bé An bị thương ư? đã thế còn trúng ngực nữa chứ T^T
cái thằng thuê sát thủ chuẩn bị xuống mồ đi, Sâm ca chuẩn bị làm thịt cho nó chết một cách “thống khoái” nhất rùi *cười man rợ*
nhưng nàng ơi, ta hỏi, liệu bé An có xuyên trở về kiếp trước của mình không vậy? nếu thật thế thì Sâm ca điên mất >_<
anyway, cám ơn nàng rất nhìu ^^ mau ra chap mới nha ^^
ko đâu nàng, kết thúc HE viên mãn nên nàng cứ yên tâm =)))
có nàng khẳng định thì ta yêu tâm rồi, ta sợ bé An tự dưng xuyên trở về lắm >_<
không biết anh Sâm sẽ làm gì với mấy thằng sát thủ nhỉ? tò mò ghê~
cứ để anh Sâm làm chủ =)))
á XD…………………….
Không biết nói gì~~~
*xoay qua xoay lại*
*hồi hộp ah*
đợi chương kế nha *bắn tim* ♥♥~~
*xách váy chạy ra*
*túm váy* bắn lại nè :”>
*Ôm tim**cười ngoác miệng*
ahhhhh ta muốn thấy cảnh bé An bắn sung ah, thật là hoành tráng *chớp mắt ngẩn ngơ* => cứ nghĩ đến cái hình Diệp Gia, ô cũng giống lắm đó *phe phẩy đuôi*
Tiểu An lúc nào cũng trông oách =))) chỉ có Sâm ca có bộ dáng trung khuyển đáng xấu hổ thôi
ấy ấy, nói thế tội a Sâm quá =]]]]]]]]]]]]
anh í cũng ngầu <> <> ít ỏi chứ bộ =]]]]]]]]]]]]
uk, chỉ ngầu lúc ko có mặt em nó thôi =)))
Huhu, đang hay quá chời, ngóng mỏ đợi chap típ zậy *cắn khăn*
Nàng xong bộ BTTA chưa, làm cái này đi nàng ơi *níu níu kéo kéo*
bộ nì ta edit xong rồi nàng ạ, nhưng còn phải chờ Hắc beta nữa mới post dc, mà nó thì ko giục dc đâu :)
nàng hắc cuối cùng cũng nhớ thương đồng hồ.
nàng ấy chúc mừng 19/05 thật tốt nha.
ớ, hôm nay là 19/5 à @@ =)))))))
sao số em nó khổ thế này, đi chơi cũng ko xong
Tiểu An đáng thương quá a~
Sâm ca mau về xử chém tên LT mắc dịch kia đi
ak ko, phải cho hắn sống ko bằng chết, phải cho hắn hiểu được thế nào là địa ngục trần gian…..
hừ, xem còn dám động đến An An nữa ko >”<
đúng là khổ thân em nó, đi chơi thôi mà cũng… (_ _!!)
đọc xong ta hok thấy xót Tiểu An cho lắm mà trong đầu chỉ hiện ra mỗi “Lâm Tông, kì này ngươi thực sự không qua khỏi rồi…” @@
ta chờ chương sau xem anh trả thù cho tiểu hồ ly nhà anh kiểu j :”
*hôn*~
chương sau anh còn đang giãy giụa trong đau khổ, chắc chưa nhớ đến thằng kia để trả thù đâu =)))
coi QT trước rùi mà đọc đoạn này vẫn đau tim wa ah
Ôi bé An của ta, chết wen ! của anh Sâm
Anh Sâm ah mau trở về “bóp chết” thằng khốn Lâm tông kiaa điiiiii aaa
cứ để đấy cho anh =)))
Cảm ơn 2 nàng Hắc Bạch nhiều, theo dõi truyện mà lười quá chẳng comt, hôm nay hứng khởi comt ủng hộ 2 nàng, truyện rất hay, yêu 2 anh, yêu bác quản gia nữa, mà nàng ơi có thể tăng tốc thêm tý nữa ko, ta là rất nóng lòng nha *mắt chớp chớp đầy hy vọng*
ta sẽ thử bảo Hắc xem sao :”>
Á á. Cắt đúng đoạn hay T.T. Ta bây h mới cảm thấy rõ ràng cái gọi là độc ác như tác giả aa :((
Mặc dù Tiểu An thần thánh của chúng ta bị thương nhưng ta thấy đọc chap này có một loại cảm giác đặc biệt thỏa mãn nha. Đang là cuộc sống hạnh phúc ngọt ngào của đôi bạn chẻ tự nhiên lại có thêm vài tình tiết “máu lửa” tăng tình thú =p~~
Còn 3 chap nữa thôi. Chúc các nàng mau chóng hoàn thành. Ta mong chờ Tiểu Hắc beta từng ngày từng giờ nga :*
ta cũng thik nhìn thấy em gặp nạn =)))
sr anh Sâm, em có xu hướng thik S nv a =)))
Bạn Lâm Tông ra đường không nhìn ngay hay sao ý =.= biết thằng em nó rủ Tiểu An thì phải biết đường né đi chứ ngu gì mà ngu đến mức một phát giết thằng em mình thì không tình đi lại đi đối đầu với hai nhà khác =.= có nhắm mắt nhà họ Kiều với nhà họ Xà cũng tìm ra thủ phạm nhá !!! Cái này đúng là đã ngu còn tỏ ra nguy hiểm : ngu + nhiệt tình = phá hoại =.= tự mình giết mình ngu ah ngu khó đỡ ah !!~~
Sao nàng khóc vậy ta tưởng phải khóc khi em nó chúng đạn chứ ( tuy là ta chẳng khóc đoạn nào vì em nó chết thì hết truyện ah!!)
tại ta thấy tội anh Sâm quá =)))
thèng LT đúng là chết cũng ko oan =.,=
thấy bạn post chương mới mà rớt nước mắt a ~~ *kéo góc áo*
chương này thiệt kịch tính nha
chắc bé An ko vấn đề gì, đợi Sâm ca về anh khủng bố
cùng cầu nguyện cho bé :”>
“Thiếu gia, nên dùng cơmn thôi.” dư chữ n nè nàng
Cùng cầu nguyện cho Lâm Tông….. chúc a đường xuống địa phủ còn toàn vẹn thân xác…..
E đang nghĩ Sâm ca có xài tới cưa máy, axit, brom, ướp xác a hay ko… chậc chậc. Chúc mừng a vì đã thắng danh hiệu người được tra tấn hung tợn nhất mọi thời đại. cung hỷ cung hỷ nha a. xuống dưới hảo hảo mà xxoo hầu hạ a Diêm Vương nga~
tương lai anh Tông thật là tươi xáng =)))
sáng lắm nàng ạ =))) sáng tới mức a nó muốn tự sát nhun =)))
muốn tự sát mà ko dc =)))
tương lai Lâm Tông làm nam sủng cho anh Diêm à ^^
có thể nàng ạ =))), mà chưa chắc ảnh dc làm nam sủng cho a Diêm đâu, làm công cụ tiết dục của đầu trâu mặt ngựa thôi =)))
Thảm rồi. Kì này Lâm Tông chết không toàn thây là cái chắc. Tiểu An sẽ không sao đâu ha, nếu có sao chắc em ngất luôn quá. Sâm ca tiến lên, cho bọn nó đi bán muối hết đi *giơ nắm đấm*
giơ ngón giữa chứ =)))
cho tụi nó đi “bán hoa” hết đi >”<
đọc đến anh Sâm sợ trẻ con nhà người ta dạy hư Tiểu An . . . *khóc ròng* Sâm ca nha, Tiểu An ko làm hư trẻ con nhà người thì thui chứ hem có chuyện ngược lại đâu anh =__=
Sâm ca mau dzìa xử đẹp LT đi, dám làm bị thương Tiểu An của ta, hựn hựn hựn mà
tks nàng :* :* :*
dám dạy hư => tội chém
dám bị thương Tiểu An => ngũ mã phanh thây >”<
màn tiểu An bắn súng thật ngoạn mục nha… Biết HE , biết tiểu An không sao nhưng mà ta vẫn thấy đau tim a~~, đau tim..
ta cũng vậy T_T
nàng ah!lâu quá không thấy nàng post ctbbgt,ta cứ tưởng nàng bỏ rơi bộ này lun rồi.hikhikT_T.tiểu An bắn súng thật hay.ước gì ta được chứng kiến!!!
Dù ta đọc QT rồi nhưng vẫn vô cùng thích bản edit của nàng!chờ mong nàng từng ngày đấy.nàng làm nhanh nhé?chỉ còn 4 chương nữa thôi mà.^.^.iu nàng nhìu!!!
nàng yên tâm, ta edit xong rồi, chỉ chờ Hắc beta thui :”>
ukm.thế thì tuyệt!thanks nàng!ah,nàng ơi,sau khi post hoàn bộ này nàng co share link bản word k?nếu có thì cho ta xin 1 bản nhé?ta hảo thích bộ này,mún lưu trong lap để lúc nào thích cũng xem được!nàng cho ta 1 bản nhé!^^
chắc chỉ có ebook thôi nàng ạ :D
Chào bạn,
cảm ơn vì chương mới hen
*nhào tới ôm* ôm tới khi có chương mới thì buông
thế thì chắc nàng còn phải ôm ta dài dài :”> hay lên giường nằm cho đỡ mỏi nhé ;)))
Thế cũng được nhưng chỉ sợ bị người nằm cùng giường với nàng đánh đập xua đuổi thôi.
Tự dưng thấy nàng sắp hoàn thì thật buồn…. thôi cứ để ta ôm nàng lâu lâu cũng được đừng nhanh quá ta sẽ hụt hẫn lắm
nàng yên tâm, còn PN nữa mà =)))
nàng êi………. nàng à…………. nhanh ra chap ms nha nàng
ta hi vọng đc nhìn thấy cảnh a Sâm no nắng cho bé An nắm ý :”>
cũng muốn nhìn cảnh thèng LT kia sống dở chết dở nữa.. hế hế… *xoa râu* còn gì vui bằng???
nàng sung sướng trên nỗi đau khổ của Sâm ca à =))) (giống ta)
LÂM TÔNG!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! KHỐN KIẾP VÔ SỈ HẠ LƯU ĐE TIỆN CẦM THÚ NHÀ NGƯƠI…TA THĂM HỎI TỔ TÔNG BẢY BẨY BỐN CHÍN ĐỜI NHAG NGƯƠI MỘT VẠN LẦN!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Ngươi chờ chết đi (mà không…..phải là sống không bằng chết…xin chết không cho)
hừ….
Cái Lâm Tông chết tiệt,dám thuê sát thủ giết tiểu An,rồi còn bắn trúng Lâm Thư đáng yêu nữa.Sâm ca,ca phải cho người lột da,xẻ thịt hắn à.Ôi tiểu An,tiểu Tư *rưng rưng*
cứ để anh =)))
ta doc chua lau ruj hom nay moj comment duok thong kam nha. “nguong ngung” nang oj ta dau tjm wa ak hu.nang oj ta cho chet lun ruj ,nang hak ta wan nang naj nj nang do .nang oj ta min dic xong rui moj an tam thj duok nang oj……………. jup ta nha.”yeu nang nhju “chut chut chut””nang ko len nha .yeu nang. lam tomg muo chia bun woj huymh huynh tjen bjet huynh xun 18 tang dia nguc.”khua khua “huynh chet chac rij
mãi ta mới hiểu nàng nói ji T_T
xin loi nang nha .ta cho chuong moi toi ban loan.”nguong chin nguoi”.”liec mat phuong “chung nao co choung moi ha nang.
chắc còn tùy theo thời tiết và tâm tình của Hắc =)))
troj oi .cho cho nhan nhuc cho oa oa ta khoc nha.ta muon gap lai sam ca ,em an ma .hu hu……yeu hac va lac ti nhiu,”chuong moi ‘” “chut chut “
ta mới đọc đc bộ này liền nhảy vào đây comment cho nàng mấy câu
Tại sao gần hết rồi mà Tiểu An nhà mềnh lại đen đủi như zậy hả trời T_T
đã đen thì đen cho chót, chắc tác giả nghĩ vậy =)))
thank bạn nha! truyện hay lắm, cố gắng nhé bạn!
mình đang cố đây ^^~
trời ơi….Ta đợi mãi à nha nàng….Mãi mới lên com được a….iu iu iu iu iu nàng nhìu nhìu… Moa Moa…K được để vk ta nhìn thấy…Nữ nhân mà ghen thì khủng khiếp a nha
cái nì là yêu đương vụng trộm trong truyền thuyết sao :”>
chớp chớp….Ta rất sẵn lòng thử cái cảm giác nầy
nàng muốn thử cảm giác mạnh à :”>
vk ta là kiểu mẫu điển hình của cung sư tử nè, không sợ thiếu cảm giác mạnh đâu nha=))
cảm giác mạnh thì ta cũng ko sợ, miễn ko phải cảm giác kinh dị là okie =)))
thế thì nàng nên chuẩn bị tâm lý đi là vừa
Pingback: Công Tử Biến Bại Gia Tử | thiennguyetsontrang'sBlog
Pingback: [Mục lục] Công Tử Biến Bại Gia Tử | Kho của Boo